Đấy là con sông phía sau nhà tôi đó!
Là một nhánh của sông Tiền từ thượng nguồn sông mekong đỏ rực phù sa mang dòng chảy về miên man đến các vùng quê nam bộ trù phú ruộng vườn...
Mỗi ngày, tôi ngồi ngắm khúc sông này từ phòng khách và nghe văng vẳng tiếng máy ghe bầu, tiếng vọng cổ buồn phát ra từ mái nhà tranh phía bến sông.Chợt nhận ra mình đã đi qua tuổi thanh xuân trên mảnh đất nầy những hai mươi mấy năm rồi! Nơi đây,đã là hai tiếng quê hương...
So sánh thời gian tôi sinh ra, sống ở quê nhà và thời gian tôi bỏ quê ra đi,sống ở đây, hai con số đó đã gần ngang nhau. Tôi được học
từ
nhỏ ở quê hương là nơi tổ tiên lập nghiệp, là nơi chôn nhau cắt rốn. Có bài hát nổi tiếng “Quê hương mỗi người chỉ một”, như là chỉ
một mẹ thôi". Nhưng có người lại nói: Nơi nào mình sống ở đó suốt một
quãng đời dài, có những người thân chung quanh mình, hưởng những ân huệ
của phần đất cưu mang mình, thì nơi đó cũng được gọi là quê hương mình.
Như vậy thì tôi có hai quê hương để nhớ, để gửi gắm yêu thương.Tự nhận ra trong cõi đời này, mình quá may mắn vì có hai người mẹ: Mẹ đã sinh ra mình và mẹ đã cưu mang mình như thế!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét