Thứ Năm, 30 tháng 5, 2013

Thông điệp từ con gái

Thưa má, Con là Đỗ ý Như.Con xin hứa từ nay sẽ rất ngoan,nghe lời má,không tự ý làm điều gì mà chưa thông qua má.Con sẽ thức thật sớm phụ má dọn dep.. Con sẽ ý tứ ngăn nắp, thật ngoan như con mèo, dễ thương như con chó và mạnh mẻ như con trâu..



Ích kỉ..

Tui thường tưởng tượng về một thế giới chỉ có hai người.
Nói chính xác hơn, toàn bộ thế giới của tui sẽ chỉ có người ấy, chỉ dành cho người ấy.
Tương tự thế, toàn bộ thế giới của người ấy cũng sẽ chỉ có tui, chỉ dành cho tui.
Tức là, người ấy là thế giới của tui.Và tui, là thế giới của người ấy.
Như thế,
thật hay!




          Hội những người phát cuồng vì iu nhau

Anh, dường như có một người nào đó đang yêu em!

Thiệt mà..
Em biết gọi anh ấy như thế nào đây?
Là bạn ?
Là anh ?
Hay là gì khác ?
Và trong anh ấy... trời ơi em không biết
Em là gì giữa bề bộn đời anh ta ?...

Ngày hè nóng


Thành phố đã đi ngủ trưa..
Tôi rất thích câu hát này
Tôi thích những thành phố biết ngủ trưa như thành phố quê tôi.
Có những buổi trưa mà tui chẳng muốn ngủ tí nào (dù đa số là ngược lại). Cũng tại vì buổi trưa hôm nay bình yên quá mức.Tui ra ngoài sân thượng đứng ngắm đất trời. Một bên xám, một bên xanh lung linh nắng. Hoá ra đất trời nhiều lúc còn chập cheng hơn cả tui. Cô con gái nhỏ đi xuống cầu thang nhìn tui mỉm cười. Tui cảm thấy rất bình thường và buồn cười nhìn nó thẩn thờ đến tội nghiệp vì lẻ ra giờ này nó đang nghịch với đám bạn ở trường,chớ đâu lại vất vả đi qua một ngày hè nóng oi.Nó như con cún đang ngứa ngáy lăng xăng chạy quanh nhà..
Tui vẫn đang mãi mê với sắc lan đỏ thắm..Thằng hàng xóm bật nhạc trẻ giữa buổi trưa.
Bỗng cảm thấy bình yên đến nghẹt thở..
Hình ảnh


Hình ảnh


Vì hoa màu tím đang đẹp quá!

 Sáng nào vào lúc này, hình như ai cũng nghĩ như vậy. Dọc phố tôi đi, hoa nở bung trời. Có hôm tôi nghĩ bụng, chắc cuối tuần rủ mọi người đưa trẻ con đến đây, bọn nó chơi còn mình chụp ảnh hoa, nhưng chưa cuối tuần nào làm được. Đổi lại, sáng sáng tôi đi qua, cổ cứ nghểnh lên như dở hơi vì cả một đoạn dài trên đường, bằng lăng nở ngập phố.Đầu cứ cúi xuống khi thả gót đi qua chỉ để ngắm nhìn hàng dậu nhà ai có một loài hoa tím đang cựa mình trong nắng sớm..






Đến Cầu Ngang


Đến Cầu ngang, đi chợ... văn minh!
Ngôi chợ rất thân thiện ở vùng quê hẻo lánh thuộc tp Trà Vinh,buổi sáng khi vào chợ chưa bao giờ tui có 1 cảm xúc hôm nay.Đó là khi chúng tôi, một nhóm người (rõ ràng là ít tiền), lại từ nơi khác đến (vì toàn # lạ ) lại được một cô bán hàng trong chợ tiếp đón một cách hết sức nhiệt tình và tôn trọng.Điều vô cùng thích thú nhất là tui đương nhiên thành bà chủ tiệm vàng rồi đến cô bán hàng rong được tự tay chế biến món bánh dứa rất ngon.
Quả thật với những gì chúng tôi đã gặp ở ngôi chợ này đã mang lại cảm giác về một ngôi chợ văn minh, tiến bộ bắt đầu từ những người ở nơi vốn được gọi “chợ búa”. Đó cũng chính là một nét để tạo nên một Trà vinh “một trong những thành phố hài hòa, thân thiện, an bình và có đời sống văn hóa cao"; “một thành phố giàu tính nhân văn, hấp dẫn và đáng sống!
Hình ảnh: Đến Cầu ngang, đi chợ... văn minh!
Ngôi chợ rất thân thiện ở vùng quê hẻo lánh thuộc tp Trà Vinh,buổi sáng khi vào chợ chưa bao giờ tui có 1 cảm xúc hôm nay.Đó là khi chúng tôi, một nhóm người (rõ ràng là ít tiền), lại từ nơi khác đến (vì toàn # lạ ) lại được một cô bán hàng trong chợ tiếp đón một cách hết sức nhiệt tình và tôn trọng.Điều vô cùng thích thú nhất là tui đương nhiên thành bà chủ tiệm vàng rồi đến cô bán hàng rong được tự tay chế biến món bánh dứa rất ngon.
Quả thật với những gì chúng tôi đã gặp ở ngôi chợ này đã mang lại cảm giác  về một ngôi chợ văn minh, tiến bộ bắt đầu từ những người ở nơi vốn được gọi “chợ búa”. Đó cũng chính là một nét để tạo nên một Trà vinh “một trong những thành phố hài hòa, thân thiện, an bình và có đời sống văn hóa cao"; “một thành phố giàu tính nhân văn, hấp dẫn và đáng sống!”

Hình ảnh: Đến Cầu ngang, đi chợ... văn minh!
Ngôi chợ rất thân thiện ở vùng quê hẻo lánh thuộc tp Trà Vinh,buổi sáng khi vào chợ chưa bao giờ tui có 1 cảm xúc hôm nay.Đó là khi chúng tôi, một nhóm người (rõ ràng là ít tiền), lại từ nơi khác đến (vì toàn # lạ ) lại được một cô bán hàng trong chợ tiếp đón một cách hết sức nhiệt tình và tôn trọng.Điều vô cùng thích thú nhất là tui đương nhiên thành bà chủ tiệm vàng rồi đến cô bán hàng rong được tự tay chế biến món bánh dứa rất ngon.
Quả thật với những gì chúng tôi đã gặp ở ngôi chợ này đã mang lại cảm giác  về một ngôi chợ văn minh, tiến bộ bắt đầu từ những người ở nơi vốn được gọi “chợ búa”. Đó cũng chính là một nét để tạo nên một Trà vinh “một trong những thành phố hài hòa, thân thiện, an bình và có đời sống văn hóa cao"; “một thành phố giàu tính nhân văn, hấp dẫn và đáng sống!”
Hình ảnh: Đến Cầu ngang, đi chợ... văn minh!
Ngôi chợ rất thân thiện ở vùng quê hẻo lánh thuộc tp Trà Vinh,buổi sáng khi vào chợ chưa bao giờ tui có 1 cảm xúc hôm nay.Đó là khi chúng tôi, một nhóm người (rõ ràng là ít tiền), lại từ nơi khác đến (vì toàn # lạ ) lại được một cô bán hàng trong chợ tiếp đón một cách hết sức nhiệt tình và tôn trọng.Điều vô cùng thích thú nhất là tui đương nhiên thành bà chủ tiệm vàng rồi đến cô bán hàng rong được tự tay chế biến món bánh dứa rất ngon.
Quả thật với những gì chúng tôi đã gặp ở ngôi chợ này đã mang lại cảm giác  về một ngôi chợ văn minh, tiến bộ bắt đầu từ những người ở nơi vốn được gọi “chợ búa”. Đó cũng chính là một nét để tạo nên một Trà vinh “một trong những thành phố hài hòa, thân thiện, an bình và có đời sống văn hóa cao"; “một thành phố giàu tính nhân văn, hấp dẫn và đáng sống!”

Hao mòn


Nhân này SN...nói về sự hao mòn
Một buổi sáng thức dậy, ta thấy mình dường như bị hao mòn quá xá, cả thể xác lẫn tinh thần. Thể xác cao 1m55 nặng 50kg hiện tại theo chỉ số BMI coi trên mạng là "bình thường, bạn hãy cố gắng duy trì". Tuy vậy, ta không thể dối ta là dạo này cơ thể ta xuống cấp trầm trọng. Biếng ăn mất ngủ làm cho ta bèo nhèo quá dù ta đã cố gắng để duy trì vẻ ngoài đẹp đẽ. Đuối rồi. Nếu khấu hao đi, ta còn chừng không tới 50% giá trị sử dụng nữa. Hạn dùng cũng bị giảm bớt mấy năm. Khả năng sinh lợi không còn cao mà khả năng thu hồi vốn chắc coi bộ khó àh...
Hình ảnh: thử làm ô Tổng 


Hình ảnh: Nhân này SN...nói về sự hao mòn
Một buổi sáng thức dậy, ta thấy mình dường như bị hao mòn quá xá, cả thể xác lẫn tinh thần. Thể xác cao 1m55 nặng 50kg hiện tại theo chỉ số BMI coi trên mạng là "bình thường, bạn hãy cố gắng duy trì". Tuy vậy, ta không thể dối ta là dạo này cơ thể ta xuống cấp trầm trọng. Biếng ăn mất ngủ làm cho ta bèo nhèo quá dù ta đã cố gắng để duy trì vẻ ngoài đẹp đẽ. Đuối rồi. Nếu khấu hao đi, ta còn chừng không tới 50% giá trị sử dụng nữa. Hạn dùng cũng bị giảm bớt mấy năm. Khả năng sinh lợi không còn cao mà khả năng thu hồi vốn chắc coi bộ khó àh...

Tãn mạn trưa


Một bữa trưa của nhà cầm quyền
Những ngày này trời mưa nắng bất thường giống hệt tính nết đứa con gái katkat vừa chớm tuổi teen nhà tui..và với tui, những ngày mưa ấy chợt hiện về: Một miền ký ức tuổi teen:Mùa mưa bên những bữa cơm đạm bạc
với gia đình đã rất xa..
..Buổi cơm trưa do tui phụ trách. Sáng má bảo ra sau vườn hái rau càng cua. Có lẽ không một thứ rau nào có sức sống mãnh liệt như loài rau này. Cái thân mềm, mọng nước cứ bám vào chân tường, bờ đá, dọc theo bờ rào hay hiển hiện trong những chậu cây cảnh. Chị em tui mỗi lần hái đều gọi chúng với một cái tên rất lạ “ Cua trời”. Sau khi hái xong, ngâm nước để rửa sạch là má thường nhắc lấy chậu nước vừa rửa rau đó, ra tưới lên những khoảng đất trống để hàng ngàn hạt hoa càng cua nảy nở. Món rau càng cua xào tỏi là món đặc trưng của những ngày cơm thua gạo kém. Sau khi nồi cơm nấu lửa rơm đã chín, món mắm thính kho với tóp mỡ đã xong, chỉ còn việc bắc cái chảo dầu lên, thêm hành, tỏi gia vị rồi cho rau càng cua vào trộn đều sẽ có một món thật ngon
.
Hình ảnh: Một bữa trưa của nhà cầm quyền
Những ngày này trời mưa nắng bất thường giống hệt tính nết đứa con gái katkat vừa chớm tuổi teen nhà tui..và với tui, những ngày mưa ấy chợt hiện về: Một miền ký ức tuổi teen:Mùa mưa bên những bữa cơm đạm bạc với gia đình đã rất xa..
..Buổi cơm trưa do tui phụ trách. Sáng má bảo ra sau vườn hái rau càng cua. Có lẽ không một thứ rau nào có sức sống mãnh liệt như loài rau này. Cái thân mềm, mọng nước cứ bám vào chân tường, bờ đá, dọc theo bờ rào hay hiển hiện trong những chậu cây cảnh. Chị em tui mỗi lần hái đều gọi chúng với một cái tên rất lạ “ Cua trời”. Sau khi hái xong, ngâm nước để rửa sạch là má thường nhắc lấy chậu nước vừa rửa rau đó, ra tưới lên những khoảng đất trống để hàng ngàn hạt hoa càng cua nảy nở. Món rau càng cua xào tỏi là món đặc trưng của những ngày cơm thua gạo kém. Sau khi nồi cơm nấu lửa rơm đã chín, món mắm thính kho với tóp mỡ đã xong, chỉ còn việc bắc cái chảo dầu lên, thêm hành, tỏi gia vị rồi cho rau càng cua vào trộn đều sẽ có một món thật ngon.

Không tên

Status BUỒN...
Đã nói là gạt họ ra khỏi bữa cơm nhà mình và khỏi cuộc đời của mình từ lâu lắm..Mấy hôm nay lại cứ nghĩ về con người đó..
Cảm xúc buồn bực xen lẫn..Trên trời cao ấy không biết có chuyện gì xảy ra mà ổng thẳng tay ném họ vào đời mình, thấy họ cứ như thấy cái của nợ, nhìn họ giống như nhìn cái đống lùng nhùng.. mặc dù xét về khoảng cách địa lý họ có đi cả ngày cũng chưa tới mình.Vậy tại sao mình cứ muốn trốn đâu đó thật xa để họ đừng đến tìm mình mà hát cho mình nghe mãi cái điệp khúc của bài hát sống giả tạo chứ?
Nghĩ buồn lắm k biết mình còn vất vả với họ tới bao giờ đây?
Tèn tèn ten. ..Đáng đời đi cưng, ai biểu cưng hay buồn vô cớ??
Ai biểu cưng ham tham gia vào Hội những người hay viết stt buồn trên phây bóc chi??
Huhuhu...Tui của ngày trước lạnh lùng nhưng chân thành
Tui của hôm nay mỉm cười nhưng giả dối ...

Thấy cái gì hay ,đúng thì thực hiện thôi!

MỌI CON ĐƯỜNG ĐỀU DẪN VỀ THÀNH ROME - Ad Chuối
               Các model của Victoria Secret luôn biết mình phải ăn gì và tập luyện ra sao
 Dù các Thím có thử bao nhiêu cách giảm béo đi nữa thì cuối cùng vẫn phải quay về với DAS mà thôi.
Tại sao khi theo DAS ko nên sốt ruột.

1. DAS ko phải chế độ ăn kiêng mà là 1 lifestyle có thể áp dụng vào ăn uống hàng ngày mọi nơi mọi chỗ. Bởi vậy, cho dù các Dì có ý định giảm béo hay ko thì các Dì cũng vẫn phải có 1 chế độ ăn để sống và sinh hoạt hàng ngày.

2. DAS ko phải tính toán bất cứ cái gì, cho nên cực kì đơn giản để áp dụng vào cuộc sống hàng ngày. Ví dụ như Dì nào trước nay ko thích ăn cơm, thích ăn rau, ăn thịt thì chính Dì đó đã theo DAS.

Chế độ ăn kiêng ko thể khiến người ta theo lâu dài vì đơn giản nó là chế độ... ăn kiêng, tức là bắt người ta phải tính toán, cân đo đong đếm.

Ban đầu ai cũng hăm hở tính toán, thống kê nọ kia, rồi rốt cuộc với sự bận bịu công việc hàng ngày, lúc đó đa số mọi người sẽ cảm thấy việc tính toán này bất tiện --> bỏ chế độ. Còn theo DAS thì chả cần tính toán gì hết chỉ đơn giản là bỏ cơm, kiêng bánh kẹo ngọt, ăn hoa quả chua số lượng vừa phải ( ước lượng được ), rồi đợi cuối tuần relax 2 ngày tẹt ga thôi.

3. Chế độ ăn kiêng mà đặt mục tiêu ngắn hạn cho người ăn kiêng ví dụ 1 tuần giảm bao nhiêu bao nhiêu thì rốt cuộc vẫn thất bại về lâu về dài. Bởi vấn đề đặt ra là ? Sau khi ăn kiêng xong thì sao ? Chả nhẽ suốt đời phải tính toán ? Chả nhẽ suốt đời phải tập thể dục ?

Tại sao lại ko theo chế độ duy trì của DAS tức là cứ ăn thoải mái đi, bao giờ béo lên lại DAS vài ngày cho nhỏ lại, rồi lại tiếp tục. Chả phải tính toán bất cứ cái gì.

Đặc biệt khi theo DAS các Dì sẽ trải nghiệm cảm giác nhẹ nhàng, thư thái, ko nặng bụng như phải ăn tinh bột. Bởi vậy, rốt cuộc tại sao lại phải sốt ruột khi theo DAS ?

Tóm lại hãy nhìn vào mục tiêu dài hạn, chứ các Dì chỉ nhìn vào mục tiêu ngắn hạn thì sẽ mãi mãi vật lộn với cái bụng mỡ suốt đời mà thôi.  

nguồn DAS Diet 
 

Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

Buôn chuyện

Chiều nay, ngồi khâu khâu vá vá lại nhớ câu má nói khi xưa : "Lạt mềm buộc chặt cư xử sao cho phải đạo làm người thì không đi đâu mà thiệt, rồi thì “gái có công...” hay gì gì nữa đại loại thế. Em là em chẳng tin. Cứ nhìn cái đời em thì rõ.
Em chừng đã hơn "Nửa chừng xuân" đã từng làm nhân viên quèn, rồi lăn lốc làm bao nhiêu nghề vặt, lụm bạc cắc.. góp gạo thổi cơm chung với chồng. Trãi qua bao nhiêu vất vả, thăng trầm giờ là chủ một cửa hàng be bé không tên tuổi. Bản chất em luôn thích sáng tạo miễn là mình làm việc gì hay bất cứ nghề gì, Thế nên, khi rỗi em ưa cắt xén quần áo, đang yên đang lành cũng cắt xén, miễn là việc đó làm cho những bộ đồ trở nên đỡ nhàm chán. Còn anh,có bao giờ em nhận thấy anh sáng tác ra cái gì ngoài cái thú vui xưa lơ xưa lắc là đắm mình vào công việc!Có khi nào anh chịu giúp em ráp những mảnh cắt xén dang dở vào với nhau. Hai loại thú vui đó luôn tách rời nhau,thú vui nọ không bao giờ thấu hiểu thú vui kia, nhưng thường khi gặp bất trắc thì anh lại là người lắng nghe và an ủi em.
Anh có khuôn mặt gầy, tóc hớt cao đỉnh đạc sang trọng. Dường như em đã mơ tới mười kiếp để có một khuôn mặt hao hao như thế. Thứ duy nhất trên khuôn mặt anh khiến em động lòng trắc ẩn chính là cặp kính dã theo anh suốt chiều dài hơn 20 năm.
Chẳng hiểu sao em nghĩ em không hợp với anh.Em, mẫu người suốt ngày đam mê với những vuông vải đủ màu sắc, với cườm, với chỉ thêu, hay với cọ màu và tranh vẽ, với những xúc cảm tương phản khi quấn vòng thước dây quanh những vòng eo chỉ số xê dịch không hạn chế trong khoảng từ 60 đến trên 80.
“Em nghiệm ra rồi anh ạ, lắm lúc em nên ngừng tay đi, cứ cắt xén như em lại dở, Lụi cụi khâu vá như em làm gì chứ.
(còn buôn tiếp - còn ế mấy ký dưa lê)

Hơi ấm

Thấy đời thật bình yên.
Khi ngồi bên con gái ngắm con chơi đàn, múa võ..
Bức tranh con vẽ mẹ khi con mới 7 tuổi nhìn mẹ từ trên tường.
Trong tranh, mặt mẹ dài nhằng,chân tay giống hệt mấy chiếc đũa

Hỏi con: "Mẹ có xinh không?" Con trả lời: "Mẹ con xinh nhất!!!"

Khi tôi cô đơn - tôi hát

Bài hát Chân tình
Nng như thiêu như đt lúc ban ngày, sm sp mưa như trút khi chiu đến.
Mt mi vì công vic, hai tay t nhiên buông thõng, ch mun t thưởng cho mình mt ngày thanh thn.

 Anh xã và đứa con gái nhỏ kéo nhau ra khỏi nhà từ 4 giờ sáng.
Tôi có một ngày cô đơn không bận rộn.

Mt ngày bên bn bè đ đ li thy yêu nng, yêu gió, yêu vt v và yêu nhng đứa trẻ thit thòi.

Cm ơn anh & con gái.. Lâu lâu lại bỏ rơi mình.

Chiu v, sên sến mt tý đy, lòng càng nh nhõm hơn khi cất giọng lãng t ca mình hát khúc "Chân tình", nghe khàn đc và chng hay chút nào, nhưng đôi mt thì chc chn hướng v bên người thân yêu nhất.

"Chân tình" ca mình hôm nay qu là vắng vẻ và d chu vô cùng. .


                         Một bầu trời xám nhìn thấy qua kẻ lá
Nhớ con gái
                                                                    dặn dò..


Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2013

Bạn cũ

Lâu lâu, tôi lại có dịp gặp lại một người bạn thời phổ thông. Có người là bạn và có người là bạn thân. Giữa những kỷ niệm xưa và tình hình hiện tại là sự im lặng. Nhìn vào mắt bạn, tôi nhận ra chúng tôi đều đã đổi thay. Ánh mắt chúng tôi kiếm tìm những điều khác trước và khác sau. Sự chân thành có thể làm nhòa đi khác biệt trong giây lát, nhưng không thể lấp đầy một khoảng trống vô hình. Khoảng trống ấy không được tạo ra từ việc chúng tôi sống ở những vùng địa lý cách nhau hàng nghìn cây số. Nó đến từ độ dài của khoảng thời gian chúng tôi sống xa nhau. 

                      Thời gian ngăn cách chúng ta trong đời.

Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

Chánh pháp là gì?

NHỮNG LỜI TÂM HUYẾT CỦA THẦY THÍCH THÔNG LẠC
.."Tu mà nói chuyện người này đúng, người kia sai; tu mà còn so bì hơn thua với nhau từng chút, từng ly; tu mà đi rình ngó người này tu như thế này, người kia tu như thế kia, thì làm sao chứng đạo được các con?.
Tu là để làm chủ những sự đau khổ, để hết đau khổ, chứ đâu phải tu là làm cho chúng ta trở thành người ngu ngu, ngơ ngơ, ngẩn ngẩn như người mất hồn, đi thì gầm gầm không dám ngó nhìn ai, nói nói, cười cười một mình.

Tu là đem lại cho chúng ta một tâm hồn hân hoan vui vẻ, đoan trang, chánh trực, không liếc xéo, liếc ngang, không nói xấu, nói lỗi người khác, không li gián người này với người kia.

Tu là đi đứng khoan thai, nhẹ nhàng, thoải mái, chứ đâu phải đi cúi đầu, khom lưng, bước thấp bước cao.

Tu là tĩnh giác, nhưng tĩnh giác đâu có nghĩa là chỉ có biết cảm nhận bước đi và hơi thở ra, hơi thở vào mà thôi. Tĩnh giác là tỉnh thức luôn luôn sáng suốt nhận xét tất cả mọi sự việc xảy ra xung quanh chúng ta một cách đúng với chánh pháp."

mình chụp ảnh theo tâm pháp

Tu tập nói theo đời sống bình thường của con người là sửa sai những điều làm khổ mình, khổ người; sửa sai những hành động làm ác; sửa sai những điều bị ô nhiễm nghiện ngậm; sửa sai những lời nói ác, lời nói dối, lời nói li gián khiến cho mọi người mất đoàn kết bất hòa; sửa sai những ý nghĩ ác, những ý nghĩ làm hại người. Vì sửa sai để trở thành con người tốt, con người có đạo đức. Cho nên tu theo Phật giáo chỉ có sửa sai tâm tính của mình, vì thế đức Phật dạy: “Ngăn ác diệt ác pháp, sanh thiện tăng trưởng thiện pháp” hoặc “Các pháp ác không nên làm, nên làm các pháp thiện” hoặc “Thấy lỗi mình đừng thấy lỗi người”. Những lời dạy trên đây của đức Phật là những lời dạy để sửa sai những thói hư tật xấu của mình; để mình trở thành người tốt; người có đạo đức; người không còn thói hư tật xấu nữa; người sống luôn luôn không làm khổ mình, khổ người.

Người chứng đạo rồi cũng giống như người bình thường nhưng lại phi thường vì sanh, già, bệnh và chết không sai khiến thân tâm họ được, còn người chưa chứng đạo thì bị sanh, già, bệnh và chết tác động vào thân tâm khiến cho thân tâm bất an thường bệnh tật, phiền não, khổ đau, sợ hãi, lo lắng, thương ghét, giận hờn v.v...

chuyện cười

Ở đây có bán cá tươi
Một cửa hàng bán cá vừa treo cái biển:

Ở ĐÂY CÓ BÁN CÁ TƯƠI

Một người đến mua:
— Bán cá ươn sợ người ta biết à, mà phải treo biển "CÁ TƯƠI"?

Cửa hàng bèn xóa ngay chữ "TƯƠI":

Ở ĐÂY CÓ BÁN CÁ

Một người đến mua:
— Sợ người ta sang hàng hoa mua cá à, mà phải treo biển "Ở ĐÂY"?

Cửa hàng bèn xóa ngay chữ "Ở ĐÂY":

CÓ BÁN CÁ

Một người đến mua:
— Chả bán thì bày cá ra làm gì, sợ người ta đến xem cá cảnh à, mà phải treo biển "CÓ BÁN"?

Cửa hàng bèn xóa ngay chữ "CÓ BÁN":


Một người đến mua:
— Từ đầu phố đã nghe mùi cá rồi, đến gần thì cá bày la liệt, ai chả biết là cá, mà phải treo biển "CÁ"?

Bèn hạ biển.


Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

Cứ an nhiên mà sống


Gửi một câu chuyện nhân lễ Phật Đản...

BÌNH THẢN TRƯỚC THỊ PHI CUỘC SỐNG

Vị Tổng giám đốc công ty gọi hắn lên và hỏi chuyện:
- Tôi thấy cậu cũng đứng đắn, chững chạc và rạch ròi. Vậy sao trong công ty vẫn có lời ra tiếng vào, dị nghị đàm tếu thế?

Hắn trả lời:
- Thưa anh, trời nắng hạn cả tuần nay, đang trưa nắng gắt bỗng đổ trận mưa rào, người nông dân mừng rỡ ra mặt vì ruộng đất thoát khỏi hạn hán, kẻ làm nghề rửa xe hớn hở vì khách rửa xe đông, nhưng những người đang trên đường thì lại ghét vì đường bẩn và mưa ướt người.

Trăng mùa thu sáng vằng vặc như gương treo trên bầu trời đêm, hàng thi nhân vui mừng gặp dịp thưởng du ngâm vịnh, nhưng bọn đạo chích lại ghét vì ánh trăng quá sáng tỏ.

Trời đất kia vốn vô tư không thiên vị, mà cơn nắng mưa thời tiết vẫn bị thế gian trách hận ghét thương. Còn bản thân em cũng đâu phải một người vẹn toàn thì làm sao tránh khỏi tiếng chê bai chỉ trích.

Cho nên em nghĩ rằng: Đối với tiếng thị phi trong thế gian nên bình tâm suy xét, đừng nên vội tin nghe. Cấp trên nghe lời thị phi thì nhân viên bị hại. Cha mẹ tin nghe lời thị phi thì con cái bị ruồng bỏ. Vợ chồng tin nghe lời thị phi thì gia đình ly tán.

Tiếng thị phi của thế gian nọc độc còn hơn rắn rết, bén hơn gươm đao, giết người không rướm máu.

Cho nên cứ an nhiên mà sống thôi!

Cho nên với mình vẫn thích cái câu: Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến / Tâm không động giữa dòng đời nhiều gái đẹp...
Gửi một câu chuyện nhân lễ Phật Đản...

BÌNH THẢN TRƯỚC THỊ PHI CUỘC SỐNG 

 Vị Tổng giám đốc công ty  gọi hắn lên và hỏi chuyện:
- Tôi thấy cậu cũng đứng đắn, chững chạc và rạch ròi. Vậy sao trong công ty vẫn có lời ra tiếng vào, dị nghị đàm tếu thế?

Hắn trả lời:
- Thưa anh, trời nắng hạn cả tuần nay, đang trưa nắng gắt bỗng đổ trận mưa rào, người nông dân mừng rỡ ra mặt vì ruộng đất thoát khỏi hạn hán, kẻ làm nghề rửa xe hớn hở vì khách rửa xe đông, nhưng những người đang trên đường thì lại ghét vì đường bẩn và mưa ướt người.

 Trăng mùa thu sáng vằng vặc như gương treo trên bầu trời đêm, hàng thi nhân vui mừng gặp dịp thưởng du ngâm vịnh, nhưng bọn đạo chích lại ghét vì ánh trăng quá sáng tỏ.

Trời đất kia vốn vô tư không thiên vị, mà cơn nắng mưa thời tiết vẫn bị thế gian trách hận ghét thương. Còn bản thân em cũng đâu phải một người vẹn toàn thì làm sao tránh khỏi tiếng chê bai chỉ trích.

 Cho nên em nghĩ rằng: Đối với tiếng thị phi trong thế gian nên bình tâm suy xét, đừng nên vội tin nghe. Cấp trên nghe lời thị phi thì nhân viên bị hại. Cha mẹ tin nghe lời thị phi thì con cái bị ruồng bỏ. Vợ chồng tin nghe lời thị phi thì gia đình ly tán.

 Tiếng thị phi của thế gian nọc độc còn hơn rắn rết, bén hơn gươm đao, giết người không rướm máu.

 Cho nên cứ an nhiên mà sống thôi!

Cho nên với mình vẫn thích cái câu: Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến / Tâm không động giữa dòng đời nhiều gái đẹp...

Thứ Hai, 20 tháng 5, 2013

Cát và Đá

Có hai người bạn đang dạo bước trên sa mạc. Trong chuyến đi dài, hai người nói chuyện với nhau và đã có một cuộc tranh cãi gay gắt.

Không giữ được bình tĩnh, một người đã tát người bạn của mình. Người kia rất đau nhưng không nói gì. Anh chỉ lặng lẽ viết lên cát rằng: “Hôm nay, bạn tốt nhất của tôi đã tát vào mặt tôi.”

Họ tiếp tục bước đi cho tới khi nhìn thấy một ốc đảo, nơi họ quyết định sẽ dừng chân và tắm mát.

Người bạn vừa bị tát do sơ ý bị trượt chân xuống một bãi lầy và ngày càng lún sâu xuống. Nhưng người bạn kia đã kịp thời cứu anh.

Ngay sau khi hồi phục, người bạn suýt chết đuối khắc lên tảng đá dòng chữ: “Hôm nay, bạn tốt nhất của tôi đã cứu sống tôi.”

Người bạn kia hết sức ngạc nhiên bèn hỏi: “Tại sao khi tớ làm cậu đau, cậu lại viết lên cát còn bây giờ lại là một tảng đá?”

Và câu trả lời anh nhận được là: “Khi ai đó làm chúng ta đau đớn, chúng ta nên viết điều đó lên cát nơi những cơn gió của sự thứ tha sẽ xóa tan những nỗi trách hờn.

Nhưng “Khi chúng ta nhận được điều tốt đẹp từ người khác, chúng ta phải ghi khắc chuyện ấy lên đá nơi không cơn gió nào có thể cuốn bay đi.”

Hãy học cách viết những nỗi đau lên cát và khắc tạc những niềm vui và hạnh phúc bạn tận hưởng trong cuộc đời lên tảng đá để mãi không phai.
Nguồn: Sưu tầm

Thứ Năm, 16 tháng 5, 2013

dọn nhà,dọn nhà...

" cho tôi xin..một vé đi tuổi thơ."
Với ai từng là con nít...tất cả chúng ta đều trẻ lại.
Hậu quả của môt ngày bị con nó lừa đi mua sách hóa ra nó chộp toàn màu sơn và cọ vẽ...

                           Mẹ luôn mong các con điều này
                           Nghĩa là, m luôn hướng các con
                                 thành những tphú hàng đầu
                           ước mơ nhỏ nhoi phải không các con của mẹ ??

chuyện ma tui tự kể tui nghe..

Nghe thử đi và cũng là chiện có thiệt 100%
Giường ngủ của nàng nhìn thẳng ra là một ô cửa sổ lớn,
Cứ mỗi đêm về nàng có cảm giác hay đúng hơn là trực giác thường bắt gặp một khuôn mặt người.. mà trong ký ức nàng chưa hề gặp.Khuôn mặt ấy khin, khi hiện ngay phía sau tán lá cây bàng và nó đung đưa theo gió. Có đôi lúc nàng cố căng hai mắt ra nhìn cho thật rõ vào bóng đêm sâu thẩm. Bất giác nàng hơi rùng mình vì qua làn khói mơ màng kia chỉ là một cái đầu lâu mờ nhạt dần rồi mất hút..
Riết rồi cũng quen, mặc cho cái đầu đen thập thò, run rẫy nàng chả buồn nhìn ra ô cửa và tự nhủ: - Mọi thứ trước mắt nàng chỉ là ảo giác, là do nàng hay suy tưởng mà ra. Nàng có thói quen hay nghe những bản tình ca não nuột suốt đêm dài, nhắm nghiền hai mắt nàng mệt mỏi rồi chìm sâu vào giấc ngủ..Khuya, nàng mơ, một giấc mơ kỳ lạ mà rất đổi thân quen. Một cuộc sống mới với một người đàn ông xa lạ diễn ra như đời thật. Nàng yêu anh,chăm sóc cho anh, cùng ăn, cùng trò chuyện và ngủ ngon trong vòng tay ấm của nhau.Những giấc mơ như thế cứ đều đặn về với nàng hằng đêm. Tĩnh giấc, nàng chưa muốn rời giường, nằm yên đấy nàng luyến tiếc nhớ lại hình ảnh anh ôm đàn guitar đưa mắt vô vọng về phía nàng, bao giờ họ cũng đắm nhìn nhau.Cđêm thâu, nàng ngụp lặn trong mắt ấy.Thế giới thực tại như rời xa nàng và thứ trên đời này chẳng còn ý nghĩa gì với nàng nữa. Sáng đến, nàng lại thầm mong đêm tối mau về để họ gặp nhau, để âu yếm, mặn nồng với nhau.Thời gian qua mau, mới đó mà đã hơn ba trăm sáu mươi giấc mơ kỳ lạ đến với nàng. Rồi.. những đêm sau đó, nàng ngỡ ngàng nhận ra giấc mơ hạnh phúc kia cứ thưa dần, thưa dần rồi mất hút như bóng cái đầu đen mảo kia ẩn hiện rồi tan đi trong khói trắng. Có đêm, trăng sáng vằng vặc,trăng phủ một màu vàng âm u trùm cả không gian tỉnh lặng. Nàng bần thần đứng nơi cửa s,không biết tự khi nào, nàng lặng lẻ và ít tiếp xúc hơn với thế giới bên ngoài.Vì có mấy ai biết giđây nàng đang sống trong cô đơn, mong chờ và tuyệt vọng..
Đến một hôm, như có ai đó dẫn dắt, nàng thẩn thờ mang hoa trắng đi sâu vào nghĩa trang và..nàng đã quỵ xuống bên ngôi mộ anh. Một người trai trẻ với ánh mắt và gương mặt trong giấckia. Bia đá vẫn  màu đen bóng còn ghi rõ ngày tháng anh mất đúng hơn một năm...


Mother's Day nhớ con trai..

Hôm qua anh hỏi sao Mother’s Day đều cùng một ngày trên khắp thế giới, mà Father’s Day lại tùy theo từng quốc gia. Rồi anh hóm hỉnh nói chắc tại vì mẹ chỉ có một, mà có thể có nhiều cha. Lúc đó em chưa nghĩ ra nên thấy cũng có lý, nhưng nghĩ lại thì đứa trẻ nào cũng chỉ có một mẹ và một cha, chỉ có điều khi người mẹ mang thai, chỉ có người mẹ mới biết đó là con của ai. Nhưng lập luận này đâu có giải thích được vì sao Father’s Day không thống nhất cùng một ngày như Mother’s Day, anh nhỉ. Riêng em, hôm nay thấy nhớ con trai quá chừng!
Chiều nay, cùng với con gái đi ăn buông ( ăn thả ga một ngày hôm nay thôi !)
em bắt gặp ở khu ký túc xá Ngọc vân những bước chân thiên thần lẫm chẫm đuổi theo những con chim bồ câu bạo dạn đậu từng đàn trên vuông sân.Những đôi mắt rực sáng, hai bàn tay xinh xinh giơ lên cao hơn đầu, đôi chân bé chưa vững ra sức nhún nhảy, ôi trẻ con thật dễ thương làm sao! Khi nhìn cảnh này, em bỗng thấy lại hình ảnh mình mười mấy năm trước. Mẹ vác túi vác khăn đi theo chăn con khắp nơi, mẹ chờ con nơi sân chơi, con reo hò leo trèo trên cầu tuột, đu cầu thang, đòi mẹ đẩy xích đu… Em chợt nhớ đôi mắt trong veo và nụ cười thật xinh của con quá đỗi, ước gì.." ước gì cho thời gian trở lại"...


Kể chuyện ông nội


Tui ra Cấp, nhớ..ông Nội quá chừng !
Xưa..mỗi lần ông nội tui ra thăm bác ba ở Vũng Tàu, ông
thường bảo: "Tao đi Cấp vài bữa". Chuyến đi nào cũng thế, ông ghé cha tui trước. Nhà tui lúc xưa, chạy giặc lên Trà vinh sinh sống.Thời chiến tranh, ông bám trụ trong vùng giải phóng cứ mỗi lần ra tỉnh ông tay xách, vai mang nào gạo,
mít, sầu riêng,ốc lát.. và cả một con..cờ tây ông mần thơm phức. Ông đem lên rất nhiều thứ quà ở quê cho cả lũ anh
em chúng tôi tha hồ mà chén..
Tôi thương ông nội tui nhất, vì là ông hay bênh vực mấy chị em gái khi có chuyện đụng độ với anh cả ,anh ba.. Nhớ nhất là lần đó, tay cầm cây giăng mùng,ông rược anh ba chạy vòng vòng..Bây giờ, mỗi lần nhớ anh ba, cả nhà hay nói vui là anh ba chạy trốn ông nội mất tăm..qua đến tận bên Đức !Và..ngày ông mất anh cũng không về được.Ông nội tui hút thuốc như ống khói, ăn uống gốc nông dân nên ông sống thọ đến gần một thế kỷ ! Ông tự nấu món ăn, món nhấm cho mình, mặc dù anh em tui có tới mấy bà nội, nhưng ông nói không thích ai phục vụ cho ông cả, ông sống một mình thui thủi quanh năm trong khu vườn toàn cây tre và tầm vong của ông cố để lại, bà nào nhớ thì qua thăm ông.
Ngày đó, các cụ gặp nhau tầm bốn năm giờ sáng pha cà phê,uống trà,trong giấc ngủ mơ màng,tui nghe văng vẳng tiếng nói chuyện, tiếng cãi nhau của hai cụ .Mà nghĩ cũng ngộ, ông bà nội tui mà gặp nhau một chút là có chuyện cự nự, nhưng hôm nào mà bà không tới thì ông đi ra, đi vào ông ít nói hẳn, cả một ngày như thế trôi đi theo làn khói thuốc rê trên tay ông mù mịt nặng mùi !Thời trai trẻ, ông cũng tung hoành ngang dọc, đi khắp đó đây, ông kể, ông đi theo tàu làm tài công, Ngày ấy, mấy ai mà xin được chân đi tàu cho Pháp. Rất may mắn là bà Tư chị gái của ông một hoa khôi sắc nước trong làng, lại được ông quan huyện, thường gọi là ông huyện Ngọ tuyển về làm bà thứ. Nhờ vậy, anh em nhà ông đều được ông huyện gởi gấm cho một chỗ làm tốt !
Cũng vì đi tàu, mà ông nói tiếng tây rất sỏi và rất đào hoa.. ông cặp một lúc nhiều cô bồ xinh không kém bà nội. Sau này, mỗi khi có chuyện không vui, ông hay nhớ lại một thời trai trẻ đã qua đi trong cuộc đời cũng oanh liệt ngày nào.Chợt, ông cất tiếng ngâm giữa đêm khuya thanh vắng:
" Súp- lê một, còn than,còn thở
Súp- lê hai, còn đợi ,còn chờ
Súp- lê ba, tàu ra bến Bắc..
Tay anh vịn song sắt, nước mắt nhỏ xuống sông
Bớ.. chú tài công ! làm chi cho phân vợ, rẽ chồng.."
(Còn tiếp)

Ma.. có thật không??

 Ai kể chuyện ma cũng nói : - "là câu chuyện có thật 100%"
Nửa đêm, lang thang trên Net, tôi lạc vào một thế giới không có người, có những bóng hình chập choạng với tiếng khóc than ai oán, tiếng rên rỉ, tiếng gió hú.. Rít lên càng lúc càng mạnh giữa đêm về và..tôi bị cuốn ngay vào thế giới ấy...
                                                       CHẾT OAN


Cảnh sát viên David Ruthfield đến hiện trường cùng một lúc với xe cứu thương. Một cảnh tượng thê thảm hiện ra trước mắt anh. Một người đàn bà Á đông nằm úp mặt trên một vũng máu. Các nhân viên cứu thương xác nhận nạn nhân đã chết tức thì ngay khi gặp tai nạn. Chỉ có một nhân chứng trong vụ đụng xe này. Ông ta khai rằng đây là một vụ “đụng rồi bỏ chạy”. Nhân chứng là một người đàn ông da trắng. Ông cho biết ông rất bất mãn về các tai nạn kiểu này, vì thế ông cố gắng chờ đợi gặp nhà chức trách khai một vài chi tiết quan trọng, với hy vọng giúp điều tra viên tìm được kẻ gây ra tai nạn càng sớm càng tốt. Nhân chứng cũng cho biết khi xảy ra tai nạn cả bãi đậu xe trong khu thương mại này chỉ có mình ông và nạn nhân. Nếu ông bỏ đi, nhà chức trách sẽ vô cùng khó khăn khi điều tra. Lúc đó, trời đã nhá nhem tối, xe gây tai nạn là một xe SUV, màu nâu hay đỏ xẫm. Tai nạn xảy ra quá nhanh mà người lái xe lại phóng đi ngay nên ông không kịp nhìn thấy bảng số xe.
David ghi lại mọi chi tiết cần thiết kể cả số thẻ căn cước của nhân chứng, rồi để ông ta ra đi thong thả. Lúc đó đã có một số người hiếu kỳ đứng xa xa nhìn tới. David gọi điện thoại về trạm cảnh sát để báo cáo. Tức thì có hai xe cảnh sát khác tới ngay. Các nhân viên cứu thương đặt xác nạn nhân lên một chiếc băng-ca, rồi phủ kín từ đầu đến chân bằng một tấm vải trắng, đẩy băng-ca tới sau xe cứu thương. Khi cửa xe cứu thương vừa mở ra, David bỗng thấy xác chết ngồi nhỏm dậy. Anh thốt kêu:
“Ồ, còn sống !”
Một cảnh sát viên đứng cạnh hỏi lại :
“Mày nói gi ? Ai còn sống ?”
David chỉ tay về phía xe cứu thương, đáp :
“Nạn nhân chưa chết !”
Cả hai cảnh sát viên mới tới cùng nhìn về phía xe cứu thương, rồi
lại nhìn David với vẻ mặt ngơ ngác, hỏi :
“Mày nói gì lạ vậy ? Nạn nhân nào chưa chết?”
Vừa lúc đó, các nhân viên cứu thương đóng cửa xe, rồi sửa soạn cho xe chạy. David chớp mắt mấy cái, nhìn kỹ lại, chỉ thấy xe cứu thương chớp đèn đỏ, từ từ rời khỏi bãi đậu xe. Một cảnh sát viên mới tới nhìn David đăm đăm hỏi:
“Bộ mày mới uống rượu hả?”
David lắc đầu :
“Không, tao chưa uống một giọt rượu nào. Rõ ràng tao thấy nạn
nhân ngồi dậy…”
Người bạn cảnh sát nói đùa :
“Tao cũng rõ ràng thấy mày say. Cô ta chết thật rồi, đâu có sống
lại được nữa. Mày say nên hoa mắt tưởng cô ta sống lại. Này, say rượu thì phải
lái xe cẩn thận đấy.”
David cãi :
“Tao không say…Nhất đinh tao không say vì từ đêm qua tới bây giờ tao không uống một giọt rượu nào, kể cả bia” David có một cuộc sống rất điều độ, chừng mực. Anh chỉ uống một lon bia sau giờ làm việc, trong bữa ăn tối, rồi đi ngủ ngay. Chắc chắn anh không hoa mắt khi nhìn thấy nạn nhân ngồi nhỏm dậy, bước khỏi băng-ca. Bây giơ thì không thấy gì nữa.
Chính anh cũng bắt đầu nghi ngờ đôi mắt mình. Hay tại anh mệt mỏi quá sau một ngày làm việc vât vả ? Anh đã từng phải đuổi theo kẻ gian len lỏi trong các con đường đông xe. Anh cũng đã phải đáp ứng lời kêu gọi của các bạn đồng nghiệp đến giúp họ bắt một tên cướp xe có súng…Nhưng so với nhiều ngày khác cũng có gì mệt nhọc hơn đâu. Anh vẫn cảm thấy khỏe mạnh và bình tĩnh.
Khi xe cứu thương và hai cảnh sát bạn bỏ đi rồi, David còn phải đợi thêm một lát nữa mới thấy xe của sở vệ sinh đến quét dọn nơi vừa xảy ra tai nạn. Sau hết, anh vừa định lên xe về trạm cảnh sát làm báo cáo thì lại trông thấy nạn nhân lảng vảng trước mũi xe của anh...
“Thế là thế nào ?” David lẩm bẩm tự hỏi. “Cô ta còn sống hay đã chết?”
Bỗng anh nghĩ đến chuyện ma quỷ hiện hình. Anh cũng thấy hơi rờn rợn. Bất giác, anh để tay vào báng súng. Nhưng anh lại thấy ngay sự vô lý của mình. Anh chưa thấy ai dùng súng bắn ma bao giờ. Thật ra, bóng ma chỉ lởn vởn xa xa, không hề có ý tấn công anh mà cũng không trêu chọc anh.
Vì thế, anh lấy lại bình tĩnh ngay. Anh lên xe, sửa soạn rời khỏi bãi đậu xe.
Anh mở đèn trước mũi xe sáng hơn, không thấy bóng ma đâu nữa. Nhưng khi anh đã ra khỏi bãi đậu xe, định quẹo trái để về trạm cảnh sát, bóng ma lại xuất hiện. Nó ra hiệu cho anh đi về phía tay mặt. Anh ngạc nhiên và phân vân. Anh tự hỏi có nên đi theo bóng ma hay về trạm cảnh sát vì anh cũng sắp hết giờ làm việc, đã thấm mệt sau một ngày vất vả, muốn được nghỉ ngơi. Nhưng anh lại tò mò muốn biết bóng ma sẽ dẫn anh đi đâu ? Có một điều anh tin chắc rằng bóng ma không có ý hại anh. Nó chỉ có vẻ khẩn khoản muốn anh đi theo nó.
Suy nghĩ thêm một vài giây, David quyết định quẹo tay mặt vì một phần tò mò, một phần không muốn làm ma thất vọng. Con đường vắng vẻ, không có đèn, anh liền mở đèn pha để trông rõ bóng ma hơn. Nhưng trong vùng cực sáng của hai ngọn đèn, anh không còn trông rõ bóng ma nữa, chỉ thấp thoáng như ẩn như hiện. Anh nhấn ga cho xe chạy nhanh hơn xem có đụng phải nó không. Nhưng lúc nào nó cũng giữ một khoảng cách nhất định.
Bóng ma đưa David chạy quanh co qua mấy con đường vắng và tối om, rồi rẽ vào một khu có đèn hai bên đường. Anh giảm tốc độ và tắt bớt đèn.xe. Bóng ma vẫn ở phía trước. Anh nhìn nó chăm chú để xem nó chạy hay bay hay đi thong thả. Nhưng anh không xác định được. Nó không có một cử động nào, chỉ lơ lủng, cao hơn mặt đất một chút. Ðã nhiều lần anh tự hỏi anh có ảo giác không ? Rõ ràng có một cái bong trước mặt, xa không xa mà gần cũng không gần. Anh đã thử chớp mắt nhiều lần mà không xóa nhòa cái bóng lờ mờ đó.
Rồi David rẽ vào một khu nhà cho thuê, bãi đậu xe có đèn sáng. Bóng ma ngừng lại bên cạnh một chiếc xe SUV đã cũ.màu đỏ xẫm, nước sơn đã bị tróc nhiều chỗ. Anh nhớ lại lời mô tả của nhân chứng duy nhất: “Ðó là một chiếc xe SUV màu nâu hay đỏ xẫm…” Bây giờ thì David hiểu rõ ý định của bóng ma. Anh ngừng xe và mở cửa, đi về phía bóng ma. Khi anh đến sát xe SUV thì không thấy bóng ma đâu nữa.
Anh nhìn quanh, nhưng không tìm ra bóng dáng người đàn bà Á Ðông xấu số. Anh đi vòng quanh chiếc xe và nhận ra ngay cái cản phía trước, bên tay mặt, bị móp khá nặng. Anh chiếu đèn bấm để xem xét kỹ chỗ bị móp. Anh thấy có vết máu chưa khô. Rõ ràng xe mới gây tai nạn. Anh ghi bảng số xe, rồi gọi về trạm cảnh sát để hõi lý lịch của chiếc xe, đồng thời xin thêm người hỗ trợ. Chỉ trong vòng một phút, anh nhận được trả lời, cả tên chủ xe và sơ lược những chuyện xảy từ khi hắn có bằng lái xe. Hắn đã có thành tích hai lần chạy quá tốc độ và một lần lái xe trong khi say rượu. Nhà của hắn ở tầng lầu 3 trong khu nhà cho thuê này. Hắn mới ngoài 30 tuổi và làm công nhân cho một hãng thầu xây cất.
David vừa định đi vào khu nhà cho thuê, một cảnh sát viên khác đã đến hỗ trợ cho anh. Người bạn đồng nghiệp chưa kịp hỏi han gì, anh đã kể sơ qua tai nạn mới xảy ra trong bãi đậu xe của một trung tâm buôn bán cách đây mấy dặm. Anh cũng cho biết anh nghi người chủ xe SUV này là thủ phạm gây ra tai nạn ấy.
Người bạn đồng nghiệp liền hỏi:
“Làm sao mày tìm ra cái xe này và nghi chủ nó là người vừa gây ra tai nạn chết người ? Những dấu vết này chưa đủ chứng cớ để buộc tội nó.”
David hơi lúng túng vì anh biết rằng chẳng ai có thể tin anh đã được bóng ma hay chính hồn ma của nạn nhân hướng dẫn đến đây. Anh đáp lững lờ :
“Tình cờ đến đây, cũng tình cờ thấy xe này. Mới chỉ nghi ngờ thôi…Mình cứ lên gặp chủ xe xem sao.”
Người bạn gật đầu:
“Lắm khi nghi mà lại đúng. Cũng nhờ may mắn.”
Trong thâm tâm, David đã tin chắc chủ xe là người vừa gây ra tai nạn rồi bỏ
chạy. Không lẽ bóng ma lại chỉ bậy, oan cho người khác.
David gõ cửa nhà số 317. Anh và người bạn đồng nghiệp không phải đợi lâu. Cửa hé mở và một khuôn mặt đàn bà ló ra hỏi :”Muốn gì ?” David ôn tồn đáp: “Chúng tôi là cảnh sát, muốn gặp ông Michael Wright để hỏi ông ấy mấy điều.”
Người đàn bà liền trả lời xẵng :“Ðang ngủ !”, rồi định đóng xập cửa lại ngay, nhưng David đã kịp thời để một chân vào bên trong ngưỡng cửa. Lần này anh ra lệnh :
“Mở cửa rồi đánh thức Mike dậy.”
Nghe giọng đanh thép và nghiêm nghị của David, người đàn bà lưỡng lự một vài giây, rồi đành mở rộng cửa. Hai cảnh sát viên bước vào nhà trước vẻ mặt cau có, bực mình của nữ chủ nhân. David giải thích :
“Chúng tôi đang điều tra một tai nạn “đụng rồi bỏ chạy” làm chết một người cách đây hơn một tiếng trong bãi đậu xe của một trung tâm buôn bán.”
David thoáng thấy vẻ hoảng sợ trong đôi mắt của người đàn bà. Nhưng mụ lấy lại được bình tĩnh ngay, cãi :
“Chồng tôi đi làm về sớm, ăn uống xong là đi ngủ ngay.”
Người bạn của David lên tiếng :
“Chúng tôi cũng chỉ muốn hỏi chồng bà mấy câu thôi. Không có gì quan trọng hết.”
Người đàn bà rụt rè:
“Nhưng anh ấy ngủ say lắm….”
David nghiêm nghị :
“Ngủ say cũng phải gọi dậy bằng được. Ðây là một chuyện rất cần, không thể trì hoãn được.” .
Trước khi bước vào nhà trong, người đàn bà nhìn David bằng đôi mắt tức giận, hậm hực. David theo bén gót mụ. Khi cửa phòng ngủ vừa mở, anh ngửi thấy ngay mùi rượu nồng nặc trước khi nhìn thấy một người đàn ông nằm ngủ trên giường với cả quần áo đi làm. Trong bụng, anh càng tin Mike là người vừa gây tai nạn. Người đàn bà nhìn chồng bằng đôi mắt nửa bực bội nửa lo lắng, giữ im lặng. David ra lệnh :
“Kêu nó dậy!”
Mụ đàn bà tỏ vẻ phân vân, vẫn đứng yên. David chợt nghe tiếng nói lớn của người bạn đồng nghiệp ngay sau lưng:
“Ðánh thức nó dậy !”
Có lẽ vì lệnh ra với một giọng hách dịch, nghiêm nghị, người đàn bà vội tuân
theo. Mụ lay chân chồng :
“Dậy đi ! Dậy đi ! Có cảnh sát tới kìa.”
Người chồng chỉ ú ớ mấy tiếng, vẫn nhắm nghiền hai mắt, rồi trở mình ngủ tiếp.
Người bạn của David bước ngay vào phòng, đến bên người đàn ông, đập thật mạnh lên vai hắn, quát lớn :
“Dậy ! Cảnh sát !”
Người đàn ông giật mình, tỉnh ngủ ngay, ngơ ngác nhìn quanh. Người vợ liền giải thích :
“Cảnh sát đến hỏi anh về một tai nạn xe hơi.”
Người đàn ông ngơ ngác hỏi:
“Tai nạn nào ? Tôi đâu có biết.”
David bước đến bên cạnh giường, ôn tồn đáp :
“Ông Wright, đó là một vụ đụng rồi bỏ chạy trong bãi đậu xe của một khu thương xá.”
Hắn lắc đầu :
“Tôi có đụng ai đâu.”
Cảnh sát viên thứ hai đề nghị với David:
“Mình nên thử nghiệm xem độ rượu trong máu hắn ngay lập tức….Tốt hơn hết là mình tạm thời đưa hắn về trạm cảnh sát.”
David đồng ý ngay nên ra lệnh cho Michael Wright sửa soạn đi theo anh. Lúc này, Michael đã tỉnh ngủ hẳn và bắt đầu hiểu ra sự rắc rối của cơn say rượu. Nhưng hắn vẫn nghĩ hắn không đụng ai hết.
David gọi về trạm cảnh sát để báo cáo sơ qua cuộc điều tra đang được anh và người bạn tiến hành. Cuối cùng, anh xin cho xe đến kéo chiếc xe SUV của Michael về đồn làm tang chứng.
Sau đó, mọi chuyện xảy ra êm thắm trước đôi mắt lo sợ và buồn bã của vợ Michael Wright. Mụ đi theo chồng xuống bãi đậu xe, nhìn thấy cái cản của xe chồng bị móp và có vết máu, mụ giật mình hoảng sợ, trố mắt nhìn chồng, không thốt nên lời.
Người bạn của David đưa Michael về trạm cảnh sát trước, còn David phải đợi xe trục đến kéo chiếc xe SUV đi.
Khi còn lại một mình, anh vào xe ngồi. Bỗng anh lại thấy bóng người đàn bà Á Ðông thấp thoáng trước mũi xe. Anh liền bật đèn phía trước để nhìn cho rõ. Nhưng cái bóng vẫn chỉ lờ mờ, thấp thoáng. Trong vòng nửa phút bóng ma lại biến mất. Anh tắt đèn để xem nó có trở lại không, nhưng anh chờ hoài cho đến lúc xe trục tới cũng không thấy bóng ma hiện ra nữa.
David chọn một bộ quần áo thật đẹp và chiếc cà vạt màu xẫm để đến nhà quàn. Lâu lắm anh mới có dịp “đóng bộ” như thế này. Có lẽ một năm chỉ có vài ba lần thôi.
Hôm nay, anh đến nhà quàn để đưa tiễn nạn nhân của vụ đụng xe rồi bỏ chạy. Ðúng ra, anh đến cảm ơn cô ta đã giúp anh bắt ngay được thủ phạm. Chỉ trong vòng có mấy tiếng đồng hồ, nội vụ được giải quyết xong xuôi. Michael Wright thú nhận đã uống rượu trong một quán ăn của khu thương xá trước khi về nhà. Lượng rượu trong máu hắn quá gấp hai lần lượng rượu cho phép một người được lái xe. Vì say quá hắn không biết mình đã gây tai nạn chết người nên cứ chạy thẳng về nhà. Mới chiều hôm qua người ta đã có kết quả thử nghiệm vết máu trên cản xe của hắn.
Ðúng là máu của nạn nhân, một người đàn bà Á Ðông. Mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên không hiểu tại sao David lại đến đúng khu nhà cho thuê, tìm đúng chiếc xe gây tai nạn. Anh nói thật là chính bóng ma của nạn nhân đã hướng dẫn anh tới đó.
Nhưng đa số không tin lời anh, cho là anh nói giỡn, chỉ có mấy nữ đồng nghiệp tò mò hỏi thêm chi tiết. Anh không giấu diếm, kể lại mọi chuyện, từ đầu đến cuối.
Nhờ thành tích này, David được cấp trên khen ngợi. Anh dò hỏi nhân viên nhà xác của bệnh viện đã đưa nạn nhân vào xét nghiệm, nên được biết hôm nay là ngày cho thân nhân nhìn mặt người chết lần cuối cùng ở nhà quàn. Người ta cũng cho anh địa chỉ nhà quàn đó.
Những người trong gia đình nạn nhân tỏ vẻ rất ngạc nhiên khi David ngỏ ý muốn nhìn mặt người chết. Họ là những người Á Ðông, nhưng anh không biết họ là người Tàu, người Nhật hay người Triều Tiên…Họ mời anh ghi tên và ký vào một cuốn sổ.
Có lẽ thấy tên anh lạ hoắc, họ tỏ vẻ phân vân như muốn hỏi một điều gì, nhưng lại rụt rè không dám. Họ lịch sự đưa anh đến bên quan tài. Ðó là một cô gái còn trẻ và khá xinh đẹp. Cô nằm nhắm mắt như đang ngủ, mặt có một lớp phấn hồng và đôi môi được tô son. David đặt một bông hồng lên ngực người chết, nói thật nhỏ như nói thầm với người chết:
“Cảm ơn cô. Nhờ cô, tôi đã bắt được thủ phạm gây tai nạn.”
Bỗng anh thấy người chết mỉm cười, nhưng nụ cười chỉ thoáng trong mấy giây rồi biến đi ngay. Anh liếc nhìn người đàn ông đứng cạnh, nhưng dường như ông ta không nhìn thấy gì.
Khi anh cáo từ, người đàn ông đưa anh ra tận cửa, rồi rụt rè hỏi :
“Ông với cô ấy quen nhau như thế nào ?’
David đáp ngay :
“Tôi chỉ biết cô ấy sau tai nạn.”
Người đàn ông mở to đôi mắt nhìn anh, tỏ vẻ không hiểu anh nói gì, đùa hay thật? Không muốn mất thì giờ giải thích dông dài, anh lịch sự bắt tay ông ta, rồi thong thả bước đi.
Khi đứng giữa bãi đậu xe vắng vẻ, David nhớ lại nụ cười rất mơ hồ trên đôi môi đỏ thắm của nạn nhân nằm trong quan tài, rồi phân vân tự hỏI :”Cô ấy cườI thật hay mình trông lầm ? Hay chỉ là ảo giác? NgườI Á Ðông vẫn có cái thần bí riêng của họ, mình không sao hiểu nổi”.
 Shai Aka