Thứ Tư, 17 tháng 4, 2013

xa là nhớ...gần nhau là cười

 Tôi viết những dòng này  ngoài trời nắng đã tắt. Cơn gió nhẹ nhàng đầu hè gợi nhớ đến anh. Giờ này, ở Cần thơ anh đang làm gì? Công việc ở công ty hay anh đang cùng với đối tác nơi nhà hàng sang trọng nào đó mà anh vừa nói khi sáng với em là chiều nay anh bận tiếp một lảnh đạo tổng công ty.
 Anh à, con sông phía sau nhà mình đêm nay em nhìn thấy nó hiền hoà đến thế? nó vẫn đang êm đềm chảy qua bao ngày tháng, em chợt nghĩ 
 những buổi tối như thế này giá mà có anh cùng ngắm dòng sông nhìn xuống từ phòng ngủ của mình thì còn gì thơ mộng hơn hả anh?
Lá cây bàng phía bờ sông nay đã chuyển từ màu đỏ úa sang xanh mướt
mà anh thì có bao giờ nhận thấy điều đó, cây bàng ngoài kia như một người bạn thân thiết của em vậy. Em dõi theo nó khi cuối đông về nhìn nó rụng hết lá trơ cành xác xơ trông mà tội nghiệp!Để làm gì anh biết không? Để chờ đợi một mùa xuân về mang nắng ấm thay cho nó màu xanh lá mới.Em chợt nhận ra đời người cũng thế: Sống và chờ đợi...
Như hôm nay,có những đôi lứa yêu nhau họ chờ gặp nhau dù chỉ là một cuộc điện đàm, có người mẹ chờ tin con , có người vợ chờ chồng nơi hải đảo xa, lại có người chờ cho ngày mai xem có gì sáng sủa hơn không vì cuộc sống đã quá khó khăn...Họ chờ con lớn, chờ ngày kết hôn và cũng có thể chờ sụt thêm vài ký lô cân nặng... Chờ đợi và hy vọng! Cuối cùng cuộc sống là như thế, là những chuỗi ngày chờ đợi, chờ đợi mãi...và em cũng thế, đêm nay em cứ đợi anh về với căn nhà này, căn nhà mà luôn đầy ắp tiếng cười đó anh à !
 Cảm ơn đời vì đã có anh yêu
Cùng chia sẻ những gì ta đang có
Được ước mơ và ngày đêm được nhớ...



Để lưu lại chặng đường hơn hai mươi năm ta đã đi qua
một tối vĩnh long.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét