Tui ra Cấp, nhớ..ông Nội quá chừng !
Xưa..mỗi lần ông nội tui ra thăm bác ba ở Vũng Tàu, ông
thường bảo: "Tao đi Cấp vài bữa". Chuyến đi nào cũng thế, ông ghé cha tui trước. Nhà tui lúc xưa, chạy giặc lên Trà vinh sinh sống.Thời chiến tranh, ông bám trụ trong vùng giải phóng cứ mỗi lần ra tỉnh ông tay xách, vai mang nào gạo,
mít, sầu riêng,ốc lát.. và cả một con..cờ tây ông mần thơm phức. Ông đem lên rất nhiều thứ quà ở quê cho cả lũ anh
em chúng tôi tha hồ mà chén..
Tôi thương ông nội tui nhất, vì là ông hay bênh vực mấy chị em gái khi có chuyện đụng độ với anh cả ,anh ba.. Nhớ nhất là lần đó, tay cầm cây giăng mùng,ông rược anh ba chạy vòng vòng..Bây giờ, mỗi lần nhớ anh ba, cả nhà hay nói vui là anh ba chạy trốn ông nội mất tăm..qua đến tận bên Đức !Và..ngày ông mất anh cũng không về được.Ông nội tui hút thuốc như ống khói, ăn uống gốc nông dân nên ông sống thọ đến gần một thế kỷ ! Ông tự nấu món ăn, món nhấm cho mình, mặc dù anh em tui có tới mấy bà nội, nhưng ông nói không thích ai phục vụ cho ông cả, ông sống một mình thui thủi quanh năm trong khu vườn toàn cây tre và tầm vong của ông cố để lại, bà nào nhớ thì qua thăm ông.
Ngày đó, các cụ gặp nhau tầm bốn năm giờ sáng pha cà phê,uống trà,trong giấc ngủ mơ màng,tui nghe văng vẳng tiếng nói chuyện, tiếng cãi nhau của hai cụ .Mà nghĩ cũng ngộ, ông bà nội tui mà gặp nhau một chút là có chuyện cự nự, nhưng hôm nào mà bà không tới thì ông đi ra, đi vào ông ít nói hẳn, cả một ngày như thế trôi đi theo làn khói thuốc rê trên tay ông mù mịt nặng mùi !Thời trai trẻ, ông cũng tung hoành ngang dọc, đi khắp đó đây, ông kể, ông đi theo tàu làm tài công, Ngày ấy, mấy ai mà xin được chân đi tàu cho Pháp. Rất may mắn là bà Tư chị gái của ông một hoa khôi sắc nước trong làng, lại được ông quan huyện, thường gọi là ông huyện Ngọ tuyển về làm bà thứ. Nhờ vậy, anh em nhà ông đều được ông huyện gởi gấm cho một chỗ làm tốt !
Cũng vì đi tàu, mà ông nói tiếng tây rất sỏi và rất đào hoa.. ông cặp một lúc nhiều cô bồ xinh không kém bà nội. Sau này, mỗi khi có chuyện không vui, ông hay nhớ lại một thời trai trẻ đã qua đi trong cuộc đời cũng oanh liệt ngày nào.Chợt, ông cất tiếng ngâm giữa đêm khuya thanh vắng:
" Súp- lê một, còn than,còn thở
Súp- lê hai, còn đợi ,còn chờ
Súp- lê ba, tàu ra bến Bắc..
Tay anh vịn song sắt, nước mắt nhỏ xuống sông
Bớ.. chú tài công ! làm chi cho phân vợ, rẽ chồng.."
(Còn tiếp)
Xưa..mỗi lần ông nội tui ra thăm bác ba ở Vũng Tàu, ông
thường bảo: "Tao đi Cấp vài bữa". Chuyến đi nào cũng thế, ông ghé cha tui trước. Nhà tui lúc xưa, chạy giặc lên Trà vinh sinh sống.Thời chiến tranh, ông bám trụ trong vùng giải phóng cứ mỗi lần ra tỉnh ông tay xách, vai mang nào gạo,
mít, sầu riêng,ốc lát.. và cả một con..cờ tây ông mần thơm phức. Ông đem lên rất nhiều thứ quà ở quê cho cả lũ anh
em chúng tôi tha hồ mà chén..
Tôi thương ông nội tui nhất, vì là ông hay bênh vực mấy chị em gái khi có chuyện đụng độ với anh cả ,anh ba.. Nhớ nhất là lần đó, tay cầm cây giăng mùng,ông rược anh ba chạy vòng vòng..Bây giờ, mỗi lần nhớ anh ba, cả nhà hay nói vui là anh ba chạy trốn ông nội mất tăm..qua đến tận bên Đức !Và..ngày ông mất anh cũng không về được.Ông nội tui hút thuốc như ống khói, ăn uống gốc nông dân nên ông sống thọ đến gần một thế kỷ ! Ông tự nấu món ăn, món nhấm cho mình, mặc dù anh em tui có tới mấy bà nội, nhưng ông nói không thích ai phục vụ cho ông cả, ông sống một mình thui thủi quanh năm trong khu vườn toàn cây tre và tầm vong của ông cố để lại, bà nào nhớ thì qua thăm ông.
Ngày đó, các cụ gặp nhau tầm bốn năm giờ sáng pha cà phê,uống trà,trong giấc ngủ mơ màng,tui nghe văng vẳng tiếng nói chuyện, tiếng cãi nhau của hai cụ .Mà nghĩ cũng ngộ, ông bà nội tui mà gặp nhau một chút là có chuyện cự nự, nhưng hôm nào mà bà không tới thì ông đi ra, đi vào ông ít nói hẳn, cả một ngày như thế trôi đi theo làn khói thuốc rê trên tay ông mù mịt nặng mùi !Thời trai trẻ, ông cũng tung hoành ngang dọc, đi khắp đó đây, ông kể, ông đi theo tàu làm tài công, Ngày ấy, mấy ai mà xin được chân đi tàu cho Pháp. Rất may mắn là bà Tư chị gái của ông một hoa khôi sắc nước trong làng, lại được ông quan huyện, thường gọi là ông huyện Ngọ tuyển về làm bà thứ. Nhờ vậy, anh em nhà ông đều được ông huyện gởi gấm cho một chỗ làm tốt !
Cũng vì đi tàu, mà ông nói tiếng tây rất sỏi và rất đào hoa.. ông cặp một lúc nhiều cô bồ xinh không kém bà nội. Sau này, mỗi khi có chuyện không vui, ông hay nhớ lại một thời trai trẻ đã qua đi trong cuộc đời cũng oanh liệt ngày nào.Chợt, ông cất tiếng ngâm giữa đêm khuya thanh vắng:
" Súp- lê một, còn than,còn thở
Súp- lê hai, còn đợi ,còn chờ
Súp- lê ba, tàu ra bến Bắc..
Tay anh vịn song sắt, nước mắt nhỏ xuống sông
Bớ.. chú tài công ! làm chi cho phân vợ, rẽ chồng.."
(Còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét