Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

Buôn chuyện

Chiều nay, ngồi khâu khâu vá vá lại nhớ câu má nói khi xưa : "Lạt mềm buộc chặt cư xử sao cho phải đạo làm người thì không đi đâu mà thiệt, rồi thì “gái có công...” hay gì gì nữa đại loại thế. Em là em chẳng tin. Cứ nhìn cái đời em thì rõ.
Em chừng đã hơn "Nửa chừng xuân" đã từng làm nhân viên quèn, rồi lăn lốc làm bao nhiêu nghề vặt, lụm bạc cắc.. góp gạo thổi cơm chung với chồng. Trãi qua bao nhiêu vất vả, thăng trầm giờ là chủ một cửa hàng be bé không tên tuổi. Bản chất em luôn thích sáng tạo miễn là mình làm việc gì hay bất cứ nghề gì, Thế nên, khi rỗi em ưa cắt xén quần áo, đang yên đang lành cũng cắt xén, miễn là việc đó làm cho những bộ đồ trở nên đỡ nhàm chán. Còn anh,có bao giờ em nhận thấy anh sáng tác ra cái gì ngoài cái thú vui xưa lơ xưa lắc là đắm mình vào công việc!Có khi nào anh chịu giúp em ráp những mảnh cắt xén dang dở vào với nhau. Hai loại thú vui đó luôn tách rời nhau,thú vui nọ không bao giờ thấu hiểu thú vui kia, nhưng thường khi gặp bất trắc thì anh lại là người lắng nghe và an ủi em.
Anh có khuôn mặt gầy, tóc hớt cao đỉnh đạc sang trọng. Dường như em đã mơ tới mười kiếp để có một khuôn mặt hao hao như thế. Thứ duy nhất trên khuôn mặt anh khiến em động lòng trắc ẩn chính là cặp kính dã theo anh suốt chiều dài hơn 20 năm.
Chẳng hiểu sao em nghĩ em không hợp với anh.Em, mẫu người suốt ngày đam mê với những vuông vải đủ màu sắc, với cườm, với chỉ thêu, hay với cọ màu và tranh vẽ, với những xúc cảm tương phản khi quấn vòng thước dây quanh những vòng eo chỉ số xê dịch không hạn chế trong khoảng từ 60 đến trên 80.
“Em nghiệm ra rồi anh ạ, lắm lúc em nên ngừng tay đi, cứ cắt xén như em lại dở, Lụi cụi khâu vá như em làm gì chứ.
(còn buôn tiếp - còn ế mấy ký dưa lê)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét